.

Chap 104

.

Trần Hàng bước từng bước một rời xa, chờ hình bóng xa dần thành một chấm nhỏ, lúc đó Thích Tiểu Mộc mang theo chút bùi ngùi, hỏi Phó Hủy Thư: “Sống cùng với tớ có làm cậu cảm thấy tiếc nuối không?”

Phó Hủy Thư nói: “Có.”

“Tiếc nuối điều gì?”

Phó Hủy Thư quay đầu liếc mắt nhìn đám bong bóng màu đỏ treo trang trí phía trước sảnh cưới, nói: “Không thể để cậu mặc vào áo cưới đi vào lễ đường là tiếc nuối lớn nhất của tớ.”

Con ngươi Thích Tiểu Mộc hơi di động, nói: “Dễ làm.”

“Cái gì dễ làm?”

“Giúp cậu bù đắp nỗi tiếc nuối này, dễ làm.”

Xế chiều hôm đó, Thích Tiểu Mộc lôi kéo Phó Hủy Thư, Sử Thi và Thường Nga đi tới cửa hàng áo cưới, thuê đến bốn bộ áo cưới cùng sườn xám. Ngày hôm sau, sau khi trang điểm tỉ mỉ xong, bốn nàng ở nhà bố trí kỹ càng bối cảnh, chụp rất nhiều ảnh áo cưới cho nhau. Thường Nga chịu trách nhiệm chụp hình cho Thích Tiểu Mộc và Phó Hủy Thư, còn Thích Tiểu Mộc là người chụp hình cho Thường Nga và Sử Thi. Cha Thường Nga chính là nhiếp ảnh gia, kỹ thuật chụp hình của nàng không kém bao nhiêu so với mấy thợ chụp ảnh đám cưới chuyên nghiệp, bởi thế khi Thích Tiểu Mộc so với nàng liền có vẻ có chút non, thế nhưng có Thường Nga ở bên làm chỉ đạo, kỹ thuật chụp hình của nàng cũng như một chuyên gia thực thụ.

Chỉ chụp bên trong nhà chưa đã ghiền, bốn nàng lại chạy đến trên núi gần đó chụp hình tiếp. Thời điểm các nàng chạy đến trên núi thì đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời chiều mùa thu treo ở phía Tây rải ánh nắng vàng xuống nhân gian rất diễm lệ hoan hỉ, đám cây mọc lưa thưa trên đỉnh núi cùng từng đóa mây trắng trên bầu trời đều được phủ một tầng sắc màu hồng ấm, suối nước róc rách, gợn sóng lăn tăn, cảnh sắc thiên nhiên đều là tự nhiên mà hoàn mỹ, ở mùa này tại thời điểm chiều tà thế này chụp ảnh, cho dù không có kỹ thuật chụp ảnh cao siêu cỡ nào, cũng có thể chụp ra rất nhiều bức ảnh khiến người cảm động. Bốn cô gái tướng mạo xuất chúng ở trên núi chơi đùa chụp ảnh áo cưới, theo lý thuyết lẽ ra có thể hấp dẫn đến không ít du khách vây xem, thế nhưng các nàng lo xa nghĩ rộng, vì để tránh phiền phức không tất yếu, các nàng không đi tới những nơi tụ tập nhiều người, mà chỉ chọn mấy địa phương tương đối hẻo lánh để chụp cho nhau rất nhiều tấm ảnh đẹp.

Chờ đến khi mấy tấm ảnh được rửa hoàn chỉnh, bốn nàng đầu chạm trán đồng thời đánh giá những tấm hình đã chụp được.

Thích Tiểu Mộc nhìn nàng cùng Phó Hủy Thư đều mặc sườn xám đỏ rực chụp chung một tấm hình, bĩu môi: “Làm sao càng nhìn cứ thấy giống mấy nữ tiếp thị PG* thế nhỉ?”

*PG: Promotion Girl là thuật ngữ chỉ các nữ nhân viên tiếp thị, người mẫu quảng cáo hay nữ lễ tân.

“Cậu đúng là luôn đánh giá cao chính mình.” Phó Hủy Thư cũng bĩu môi: “Tớ thì nhìn thế nào cũng ra mấy nữ phục vụ trong quán ăn? Còn thiếu mỗi cầm mâm cùng mấy cái bát nữa thôi.”

“Đều do kỹ thuật chụp ảnh của Tiên Tử không cao!”

“Nhảm nhí! Do mấy cậu mặc sườn xám tựa như nha hoàn có thể trách ai?” Thường Nga cầm lên một tấm hình, oán giận nói: “Tiểu Mộc, đồ khốn nạn nhà cậu! Nè, cậu mau xem cậu chụp tui tấm này thế nào đi nè, hai mắt còn nhắm đó!”

“Tấm này nhiều đáng yêu a.” Sử Thi cười to, nói: “Mắt nhắm, miệng mở, mũi hất lên hướng lên trời, nhìn thật đáng yêu! Chị sẽ đem tấm này cất giữ giấu đi.”

Mấy người nói giỡn một lúc, lại từng người lấy ra mấy tấm hình vừa ý nhất đem phóng lớn lồng vào khung ảnh.

Buổi tối làm xong rửa sạch mặt và thoa kem chăm sóc da, Thích Tiểu Mộc hỏi Phó Hủy Thư: “Cậu còn có tiếc nuối gì nữa không?”

Phó Hủy Thư làm như có thật đưa tay sờ cằm suy nghĩ một phen, lại đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Không còn, một điểm đều không còn.”

Tâm tình kiêu ngạo của Thích Tiểu Mộc trong nháy mắt nước lên thì thuyền lên: “Có thể khiến cậu một điểm tiếc nuối đều không còn, tớ thật yêu thích chính mình!”

“Thái độ!” Phó Hủy Thư vẫy tay về phía mặt nàng mấy giọt kem dưỡng ẩm ban đêm, nói: “Giấy vệ sinh trong nhà sắp dùng hết rồi. Ngày mai tớ đi làm, cậu nhớ sắp xếp thời gian đi mua một túi giấy mang về, còn có bàn chải đánh răng, dùng hơn một tháng, cũng nên thay cái mới.”

“Ừm, ngày mai tớ đi mua.”

“Đừng có lựa mấy thứ rẻ tiền rồi mua về đó! Căng mắt ra mà nhìn nhãn hiệu nhìn chất lượng, giấy vệ sinh phải mua loại mềm mại chút, hiệu Thanh Phong hay Tâm Tương đều được cả; bàn chải đánh răng cũng phải chọn loại có lông mềm, mà tốt nhất nên mua thêm hai cái sơ cua để dành cũng được.”

Thích Tiểu Mộc có chút thiếu kiên nhẫn nghe, vội vàng nói lời ứng phó: “Biết rồi! Mấy chuyện này mà cũng dông dài nữa!”

“Không dông dài mà được hả?” Phó Hủy Thư bấm cánh tay nàng: “Lần trước giấy vệ sinh cậu mua về đem cho heo chùi đít heo cũng kêu đau nữa đó! Còn không phải tớ lại phải mất công ra siêu thị mua về một cái khác?”

“Tớ mua đồ khuyến mãi mà! Mất 8 đồng thôi mà được một túi mười cuộn luôn! Thấy tớ mua được lợi nhiều không?”

“Mua được lợi nhiều mà đem về nhà không có cách nào dùng không phải công toi? Mà mấy thứ bảo bối cậu mua về đó, mấy thứ khuyến mãi mua đem về nhà đó, cậu thật sự đem ra dùng được mấy lần hả? Còn không phải sau đó đều dùng những thứ mà tớ mua về? Vật do chính mình mua về mà bản thân cũng không muốn dùng còn không biết ngượng ngồi đây tranh luận với tớ? Tiền nào của nấy, giấy vệ sinh không thể dùng hàng khuyến mãi không chất lượng!”

“Được được được tớ nghe lời cậu.” Thích Tiểu Mộc giơ cao hai tay qua đầu làm dáng đầu hàng: “Giấy vệ sinh phải mua loại mềm, bàn chải đánh răng cũng phải chọn loại lông mềm, bảo đảm những thứ tớ mua về sẽ khiến cậu vừa lòng!”

“Còn bảo đảm sẽ làm tớ vừa lòng? Mấy thứ đồ cậu mua về chính là khiến tớ không yên lòng nhất!” Phó Hủy Thư liếc xéo nàng một cái.

“Hừ!” Thích Tiểu Mộc lăn một vòng, ôm lấy đầu giường có treo tấm hình ảnh cưới để thưởng thức, khi thưởng thức đủ rồi, lại ngoác miệng ra đến hôn khuôn mặt Phó Hủy Thư một cái, nói: “Hủy Thư, dáng vẻ mặc áo cưới của cậu thật đẹp mắt, thời điểm cậu vừa mặc vào là tớ đã nghĩ ngay đến chuyện hôn cậu rồi, chỉ là Tiên Tử với Sử Thi đang ở bên cạnh, nên tớ không tiện hôn thôi.”

“Tớ không mặc áo cưới thì không còn dễ nhìn?”

“Không mặc áo cưới càng đẹp mắt, tớ càng thích lúc cậu chưa trang điểm gì.”

Phó Hủy Thư nâng mặt Thích Tiểu Mộc lên, cười nói: “Để tớ xem một chút tớ có thích gương mặt không trang điểm gì của cậu không nào?”

“Khẳng định cậu sẽ rất thích.”

“Ai nói? Tớ thật không thích, một điểm cũng không thích.”

“Tớ liền thích nghe cậu luôn nói lời dối lòng thế này. Hủy Thư, khử độc.”

Phó Hủy Thư vòng hai tay quanh cổ Thích Tiểu Mộc, cười híp mắt đưa môi đến gần dâng lên nụ hôn khử độc với nàng.

.

Tháng mười qua đi không lâu, Phó Hủy Thư, Thích Tiểu Mộc và Sử Thi, Thường Nga đều dự định mua một chiếc xe. Căn hộ hiện giờ cách bệnh viện cùng cửa hàng cũng không thể nói gần, khi đi qua lại ngồi tàu điện ngầm hay giao thông công cộng thật quá phiền phức, nên vẫn rất cần phải mua chiếc xe để tiện đi lại.

Bốn nàng đối với loại xe yêu thích không giống nhau lắm, Thích Tiểu Mộc cùng Thường Nga yêu thích dòng xe việt dã, còn Phó Hủy Thư cùng Sử Thi không đặc biệt yêu thích loại xe nào, chỉ nghĩ nên mua một xe hơi dành cho gia đình vừa an toàn vừa bền bỉ là được. Vì dòng xe muốn mua không giống nhau, nên việc mua xe có chút tốn công tốn sức, từ trung tuần tháng mười đến trung tuần tháng mười một, bốn nàng thương lượng lựa chọn tính toán sau một tháng, hai nhà mới từng bên mua một loại xe tương đối vừa ý ―― Phó Hủy Thư cùng Thích Tiểu Mộc mua một chiếc xe việt dã màu trắng, Sử Thi cùng Thường Nga mua một chiếc xe phổ thông đại chúng. Bình thường Phó Hủy Thư và Sử Thi cùng đi làm, Thích Tiểu Mộc và Thường Nga cùng đi làm, hai nhà dùng chung hai chiếc xe thế này là đủ.

Tuần cuối cùng của tháng mười một, ở thành phố Hạc Cương tỉnh Hắc Long Giang, miền Đông Nam Trung Quốc xảy ra vụ nổ mỏ than, trong đó có hơn 100 thợ mỏ thiệt mạng, còn có hơn 100 người không rõ tung tích. Vụ tai nạn ở hầm mỏ thương tâm này do sự làm việc thiếu trách nhiệm đã chiếm cứ đầu đề của các tờ báo lớn khắp nước, trên Internet cũng sôi sùng sục một mảnh ――《Mạng người Trung quốc rốt cuộc rẻ mạt đến dường nào?》trở thành đề tài thảo luận của rất nhiều người. Một người chết đi mang ý nghĩa một gia đình tan vỡ, nhìn mấy đứa nhỏ gào khóc gọi đòi “Ba ba!” trên màn hình TV kia làm sao có khả năng không khiến người đau lòng, lại làm sao có khả năng không khiến người ta đi oán đi mắng? Tựa hồ vì làm nổi bật trận bi kịch do người làm này, thời tiết cùng ngày vô cùng khó hiểu, không trung bày ra một lớp mây đen tối mù, như báo hiệu trời sắp mưa lại không giống trời mưa, không khí có chút khô lạnh. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây đen vung ra một chút ánh sáng mong manh, không sáng không ấm, sống dở chết dở.

Phó Hủy Thư cùng Sử Thi vừa hết giờ làm, đang định về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ mới ra thang máy thì ở cửa lớn lầu một đụng tới một vị người quen cũ không tính thân ―― Lý Dĩnh.

Lý Dĩnh hiện giờ đã không còn là Lý Dĩnh phong lưu phóng khoáng những năm trước kia, cô mập ra không ít, chân cùng bụng đều thô to một vòng, khuôn mặt và dáng người đều có chút hư thũng, tình huống như thế này có một phần là do thói quen không vận động tạo thành, có một phần là do uống rượu quá độ tạo thành. Sắc mặt của cô vàng vọt, ẩn bên trong cũng hiện vẻ xanh xao, vừa nhìn liền biết không phải người khỏe mạnh và có chứng bệnh trong người, tóc cũng dài ra không ít, chỉ là cách ăn mặc vẫn không thay đổi, vẫn mặc đồ nam tính nhìn như đàn ông.

Cô biến thành dáng vẻ ấy đương nhiên có nguyên nhân.

Câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây ở thời đại hết thảy đều yêu cầu vận hành tốc độ cao tựa hồ có hơi quá hạn, bây giờ dùng không tới ba mươi năm, chỉ cần mười năm, thậm chí ngăn ngắn ba năm, liền hoàn toàn có thể làm cho một người từ Hà Đông dạo đến Hà Tây.

Công ty của ba Lý Dĩnh ở hai năm trước đã phá sản, nguyên nhân phá sản khá phức tạp, trong đó dính đến một loạt tội danh như cấu kết, đút lót, nhận hối lộ, trốn thuế, rò rỉ thuế khi quản lý thương nghiệp quốc doanh. Vì thế ông Lý phải một lần đối mặt tai ương lao ngục, tốt xấu biết phương thức dùng tiền đền bù thiệt hại mà miễn trừ vận mệnh ngồi chồm hổm trong cục cảnh sát, thế nhưng cả gia tộc liền như vậy bị suy yếu. Vợ bé do ông Lý bao nuôi nhiều năm nay sau việc này đã bỏ chạy không nói, còn thiếu một khoản nợ khá lớn. Ông đành lấy căn biệt thự gia đình đang ở cùng hai tòa nhà bất động sản khác làm vật cầm cố, về sau một nhà ba người chuyển tới sinh sống trong một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ chưa tới 80 mét vuông mà ông trước kia chuyên dùng để bao nuôi vợ bé.

Bởi vậy Lý Dĩnh đang từ cấp bậc hoàng tử bị giáng thành thứ dân, giai cấp địa vị xuống dốc không phanh. Nhưng lạc đà gầy gò cỡ nào cũng lớn hơn ngựa, tình trạng gia đình Lý Dĩnh trở nên kém cỏi thế nào, ít nhất cũng có phòng riêng của mình, ở thành phố tấc đất tấc vàng này có thể có căn phòng riêng của mình là chuyện vô cùng ghê gớm, huống chi căn hộ kia của gia đình cô là loại hai phòng ngủ và vị trí ở ngay trung tâm thành phố, nếu trong tay không có hai-ba triệu tệ thì đừng nghĩ đến chuyện mua được, bởi vậy nếu so với những người xa xứ tay không dốc sức cài cắm gia đình sinh sống ở thủ đô phía Bắc này thì gia đình cô cũng không thể nói đã rơi xuống tình cảnh kém không thể tả.

Thế nhưng từ nghèo lên giàu sống dễ, nhưng từ giàu rơi xuống nghèo lại khó sống. So với trước kia, trong nhà Lý Dĩnh không còn tiền, cha cô cũng rất khó đông sơn tái khởi, Lý Dĩnh nảy lên ý nghĩ phải kiếm tiền, nhưng nếu chỉ muốn kiếm tiền thì không được, tiền sẽ không từ trên trời rơi xuống, không liều mạng xông ra ngoài kiếm tiền mà chỉ liều mạng ngồi nhà muốn thì cũng toi công. Mà Lý Dĩnh cứ khăng khăng liền phạm vào tật xấu chỉ muốn không làm này, mỗi ngày mở mắt ra là cô nghĩ đến chuyện muốn làm sao kiếm tiền, ý nghĩ này tiếp theo ý nghĩ kia, một ngày đổi một cái, tuy nhiên cốt yếu bản thân cô không có chút nào động đậy làm việc. Thật vất vả mới quyết tâm đi ra ngoài buôn bán thuốc lá trong mấy quán bar, đường hoàng ra dáng hành động kiếm tiền một lần, kết quả bị thua lỗ còn phải bồi thường tiền. Sau chuyện này cô bị đả kích thì càng không muốn hành động.

Nếu bản thân không có năng khiếu trong việc buôn bán, như vậy đi tìm một công việc làm công cho người ta thì có thể chứ? Thế nhưng Lý Dĩnh đã quen làm thiếu gia rồi, không chịu khổ nổi không chịu được mệt, bản lĩnh đã không lớn mà khi tìm việc làm lại còn chọn ba lựa bốn, không phải oán giận công ty bắt tăng ca không có chút nhân đạo thì chính là ghét bỏ tiền lương ít, làm họ hàng bạn tốt đều xem thường cô. Tường đã đổ mọi người còn cố đẩy, trống bị thủng vạn người còn nện thêm, đám hồ bằng cẩu hữu mà cô kết giao trước đây vừa nhìn gia đình cô bị phá sản, hầu như trong một đêm tan tác như chim muông; mấy cô gái trước đây thích dựa dẫm cô vừa nhìn thấy cô không còn tiền cũng quay đầu chạy mất. Lý Dĩnh cũng không còn loại cuộc sống uy phong trước đây vung cánh tay hô lên liền được nhiều người ủng hộ, có thể thấy được đám bạn ăn chơi là không nên kết giao đến cỡ nào.

Kiếm không được tiền, cũng tìm không được công việc trả lương cao. Lý Dĩnh rất sầu, cô trốn ở nhà không muốn gặp bất kỳ ai, tinh thần ngày càng sa sút chán nản. Cha cô thấy khuê nữ nhà mình không đi kiếm tiền, không thể làm gì khác hơn là kiên trì chống bộ xương già nhờ vài mối quan hệ kiếm mấy công việc trong công trường dốc sức mà làm. Cũng may ông giao thiệp rộng, tìm công việc không quá lao lực, tiền kiếm được tuy rằng không có cách nào so với trước kia, nhưng duy trì chi tiêu hàng ngày của một nhà ba người vẫn không thành vấn đề. Nhiều năm như vậy, ông ở bên ngoài vừa trêu đùa chọc ghẹo nhân tình vừa mua nhà bao nuôi vợ bé, nhưng vợ chính thức của ông không nói câu nào, chỉ yên tĩnh ngoan ngoãn ở nhà lặng lẽ thủ phòng trống. Bây giờ ông phá sản, vợ của ông vẫn như cũ không nói câu nào, chỉ yên tĩnh lặng lẽ ở nhà lo liệu việc nhà. Ông từ tuổi trẻ làm giàu khởi nghiệp đã hay ở bên ngoài lêu lổng, ăn chơi lêu lổng hơn nửa đời người mới phát hiện, đối với ông không rời không bỏ chỉ có người vợ yên tĩnh lặng lẽ ông đã cưới về nhà kia. Nói chung ông tỉnh ngộ, gần già tỉnh ngộ không tính là muộn, còn có cơ hội đi bù đắp, từ đó ông đem mọi ý nghĩ hoàn toàn chỉ dành cho vợ con trong nhà.

Cha tỉnh ngộ, khuê nữ lại không thể tỉnh ngộ. Lý Dĩnh nhớ nhung năm tháng vàng son đã từng được tiêu tiền như nước, kết quả càng nhớ nhung càng biết không thể quay về, càng biết không thể quay về càng phiền muộn, càng phiền muộn càng ngày càng sầu, người một sầu liền dễ dàng mượn rượu tiêu sầu, dần dần cô cùng rượu trở thành bạn tốt, tháng ngày tích lũy ngày một nhiều, gan cô bị cồn chà đạp đến hỏng mất, cuối cùng mắc bệnh viêm gan liên quan đến rượu. Bởi vì như vậy, cô phải đến bệnh viện khám bệnh, thời điểm tái khám không ngờ lại đụng mặt Phó Hủy Thư và Sử Thi.

Thời điểm bác sĩ tan tầm đều đã hết giờ làm việc, Lý Dĩnh cũng khám xong bệnh. Mới đầu ba người ai cũng không chú ý tới ai, đều đi tới ngoài cửa, đi tới cửa, đột nhiên chân Lý Dĩnh bước trượt vào khoảng không, Sử Thi đúng lúc đưa tay đỡ lấy, cô nói tiếng cám ơn, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Phó Hủy Thư bên người Sử Thi liền sửng sốt, Phó Hủy Thư cũng sửng sốt.

Phó Hủy Thư có ấn tượng không mấy tốt đẹp đối với cô, cũng vô ý quản việc không đâu, nhấc chân liền đi về phía trước, đi hai bước rồi, do dự một chút, vẫn quay đầu lại hỏi Lý Dĩnh: “Cậu sinh bệnh?”

“Ừm, bị bệnh.” Phó Hủy Thư sau khi đi làm đã từ từ rút đi sự ngây ngô, mà vẻ giỏi giang thành thục cùng khí chất nữ tính dịu dàng do nghề nghiệp mang lại ngày càng đột nhiên biểu hiện ra, ánh mắt Lý Dĩnh nóng bỏng nhìn nàng vài lần mới thu tầm mắt lại, nói: “Cậu làm việc ở bệnh viện này sao?”

“Đúng đấy, tôi đi làm ở chỗ này.” Phó Hủy Thư lướt mắt nhìn một chút sắc mặt xanh xao vàng vọt của Lý Dĩnh, cất tiếng hỏi: “Chẩn đoán chính xác sao?”

“Chẩn đoán chính xác. Mấy ngày trước ở một bệnh viện nhỏ khác khám bệnh qua rồi, nói là bệnh viêm gan do lạm dụng rượu, uống hai ngày thuốc không thấy khá hơn, hôm nay tới bệnh viện lớn khám thử xem đến tột cùng có phải là bệnh này? Không nghĩ tới một điểm không sai, chính là ở bệnh viện này cách nói của bác sĩ không nghiêm trọng như mấy bác sĩ trong bệnh viện nhỏ kia.” Nói xong bệnh tình, Lý Dĩnh lại mở miệng nói một câu cười đùa: “Vẫn là bác sĩ của bệnh viện cậu có y đức, không tùy tiện hù dọa người bệnh.”

Phó Hủy Thư nở nụ cười ứng phó, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hỏi: “Đã mắc bệnh viêm gan do lạm dụng rượu thì có biết kiêng rượu không?”

“Mấy ngày nay một chút rượu đều không uống.”

“Cai được rượu rồi, chậm rãi điều trị sẽ tốt lên thôi.” Phó Hủy Thư nghiêng đầu trước sau nhìn một cái, thấy chỉ có một mình Lý Dĩnh liền hỏi: “Một mình cậu đến thôi hả? Không ai đi cùng cậu sao?”

“Không có.” Lý Dĩnh nhìn chiếc nhẫn trên tay Phó Hủy Thư, hỏi: “Cậu kết hôn rồi?”

Phó Hủy Thư không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười cười.

“Đều kết hôn.” Lý Dĩnh tựa như lầm bầm lầu bầu nói: “Không phải đính hôn thì chính là kết hôn, đều như vậy. Thời điểm mới hai mươi mấy tuổi đầu thì hứa hẹn rằng một đời một kiếp, nhưng thật sự nắm tay đến cuối thanh xuân sao? Không một người có thể bảo vệ lời hứa, đều như vậy.”

Phó Hủy Thư lại không tỏ rõ ý kiến cười cười, chuyển hướng đề tài: “Mấy năm qua cậu vẫn tốt chứ?”

Lý Dĩnh sĩ diện, liền cố chấp cười, ói ra hai chữ: “Rất tốt.” Nói xong lại cảm thấy cố chấp chống đỡ như thế không cần thiết, cười khổ hai tiếng, lắc đầu nói: “Kỳ thật không tốt chút nào! Khả năng cậu đã nghe nói qua cha mình phá sản, mình vẫn không có công ăn việc làm, tình trạng trong nhà càng ngày càng tệ, rất không tốt.”

Phó Hủy Thư nói: “Người phá sản chính là cha cậu, không phải cậu, nhanh lên một chút chữa trị khỏi thân thể, lên tinh thần tìm một công việc tốt, đã kiếm được việc thì phải cố gắng mà làm để nuôi sống bản thân.”

Lý Dĩnh mang theo oán giận nói: “Tìm việc làm không dễ chút nào, nhìn những công việc cho người ta làm công, một tháng làm việc mệt gần chết nhưng tiền kiếm được còn chưa đủ để mua điện thoại di động của Apple, quá khó khăn.”

Tiền để ăn cơm còn kiếm không ra, vậy mà còn muốn đi sắm điện thoại di động của Apple? Sử Thi nhỏ giọng hừ một tiếng, móc ra cục gạch Nokia của mình dù đã quăng ngã bảy-tám lần đều không bị ném hỏng, cầm ra chơi đùa.

Phó Hủy Thư cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được trào phúng một câu: “E rằng khó không phải tìm việc làm, mà do cậu không muốn chịu khổ thôi.”

“Cũng không phải…” Lý Dĩnh lúng túng liếc mắt nhìn Phó Hủy Thư, có chút không dễ chịu nói: “Mình là không quen chịu được quá nhiều khổ, thế nhưng cũng có chuẩn bị tâm lý chịu khổ rồi, chỉ là không có công ty nào chịu nhận mình thôi. Bạn bè của cha mình có giới thiệu cho mình phỏng vấn mấy công ty lớn, chỉ là phỏng vấn xong đều không có tin tức gì. Mình thật không rõ ràng lắm vì sao bọn họ lại không muốn nhận mình vào làm nữa.”

Phó Hủy Thư cao thấp đánh giá Lý Dĩnh một lần, nói: “Chúng ta là bạn học sáu năm từ cấp Hai lên cấp Ba, về tình về lý tôi đều nên khuyên cậu một lần, nhưng mà tôi cảm thấy không cần thiết. Mấy đạo lý lớn, tôi không nói cậu cũng hiểu, như là chỉ cần chân thật làm việc thì dù có là người phục vụ bưng mâm rửa chén kiếm sống vẫn có tôn nghiêm đại loại vậy, khẳng định cậu đã biết. Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, con gái hai mươi mấy tuổi đầu mặc đồ như anh chàng đẹp trai sẽ được xem là đáng yêu, nhưng một khi đến hai mươi bảy hai mươi tám thậm chí quá 30 tuổi còn mặc đồ như đàn ông đẹp trai sẽ rất khó khiến người ta xem hợp mắt. Cậu lớn hơn so với tôi, cũng bôn ba kiếm sống rồi, muốn tìm việc làm thì đối với việc ăn mặc liền không nên theo xu hướng quá thiên về nam tính. Cậu khả năng quen thuộc mặc đồ đàn ông, mặc không được quần áo quá nữ tính, vậy thì tận lực chọn trang phục hướng về trung tính một chút đi, hiện tại không phải rất lưu hành vẻ đẹp trung tính hay sao? Trang phục trung tính một chút, lại đi phỏng vấn, khả năng sẽ khá hơn một chút.”

“Cậu…” Lý Dĩnh chần chờ một chút, ấp úng cất tiếng hỏi: “Đợi đến lúc cậu rảnh rỗi, có thể dẫn mình đi mua mấy bộ quần áo không?”

Phó Hủy Thư từ chối khéo: “Cậu vẫn nên tự mình mua đồ cho bản thân đi! Tôi lúc nào cũng bận rộn công việc, mà bản thân có gia đình rồi, một khi rảnh rỗi đều dùng để ngủ bù hoặc là bồi người trong nhà. Tôi hết giờ làm rồi, trong nhà còn có người chờ tôi ăn cơm, cứ như vậy đi, tạm biệt.”

Phó Hủy Thư nói xong cũng lôi kéo Sử Thi đi mất. Lý Dĩnh nhìn bóng lưng của nàng thở dài, Phó Hủy Thư vẫn sáng rực rỡ cảm động lòng người như vậy, còn chính mình đây? Cô cúi đầu nhìn chính mình càng ngày chân cùng eo càng thô, lại nản lòng thoái chí thở dài một hơi ―― Không thể quay về được nữa!

.

Trên đường, Sử Thi nói: “Mắc bệnh viêm gan do lạm dụng rượu không phải ngày một ngày hai liền có thể hình thành. Lý Dĩnh tuổi trẻ như thế đã mắc loại bệnh này, xem ra cô ta uống không ít rượu đấy nhỉ?”

Phó Hủy Thư nhẹ đảo tay lái một chút, nói: “Trong nhà vừa xảy ra chuyện, ý chí sa sút, khẳng định là đã uống không ít rượu.”

“Nếu lấy trình độ học sinh tiểu học mà nói, chị là cực kỳ phê phán thái độ Lý Dĩnh đối xử với cuộc sống như thế đó!” Sử Thi tiện tay ở trên cửa sổ xe vẽ một vòng tròn, nói: “Nhìn cách cô ta vẫn xem bản thân là quý tộc rồi oán giận việc tìm công việc khó khăn, tâm lý kỳ quái đó có thể khiến người phải tức giận, lại nhìn cô ta một người cô đơn đi bệnh viện khám bệnh, ngay cả một đứa bạn đều không đi cùng, lại thấy cô ta đáng thương.”

“Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.” Phó Hủy Thư hơi lắc đầu, nói: “Người bôn ba nên tự phụ trách đối với bản thân mình, mọi sự đáng thương của cậu ta tất cả đều do tự tìm cả. Mà lại nói cậu ta cũng không đáng thương, có nhà ở có cha nuôi, cậu ta đáng thương gì chứ? Cầm bình rượu tự chà đạp chính mình một điểm chỗ tốt đều không có, nhìn cậu ta hiện tại cả người hư thũng tròn vo như cây bông, nơi nào còn có một chút xíu hình dáng phong lưu năm đó? Con người a, theo đuổi này theo đuổi kia, chính là không hiểu theo đuổi yêu quý chính mình.”

“Câu này nghe đúng đấy. Vừa nãy em khuyên Lý Dĩnh ăn mặc đồ trung tính một chút, ắt hẳn cô ta sẽ thấy cảm kích trong lòng đó, như vậy sẽ không lại dính chặt lấy muốn theo đuổi em nữa chứ?”

“Sẽ không!” Nơi ngã tư đường, Phó Hủy Thư đem xe rẽ hướng về bên phải, nói: “Gia đình sa sút, bản thân Lý Dĩnh chính mình bản lĩnh kiếm cơm ăn đều không có, nơi nào còn có tiền bạc rủng rỉnh đi theo đuổi con gái? Mà nói chứ, tuổi cậu ta cũng lớn rồi, phụ nữ tuổi ngày một nhiều, bình thường cũng không thể lại sống tùy tiện như mấy cô gái tuổi teen muốn làm gì liền làm đâu.”

“Cũng đúng, ý nghĩa tuổi tác đối với phụ nữ quá trọng yếu. Chỉ có Tiểu Mộc và Thường Nga nhà chúng ta một chút cũng không bị giới hạn tuổi tác, suốt ngày toàn nhảy nhót lăn lộn như mấy em bé ba tuổi ấy, ồn ào ầm ĩ quá luôn đó!”

Phó Hủy Thư nhướn mày cao hơn, nửa châm chọc nửa sủng ái nói: “Người ta làm chính là nghệ thuật, sống cũng là nghệ thuật, chính là đến tám mươi tuổi, hai cậu ấy vẫn sẽ giữ thái độ như thế thôi, đời này không còn cứu vãn được nữa.”

“Từ nào cũng đúng!” Sử Thi lấy điện thoại di động ra, như kẻ trộm hì hì bật cười: “Lúc em nói chuyện với Lý Dĩnh, chị có chụp trộm một tấm đó! Em đoán thử xem nếu để Tiểu Mộc nhìn dáng vẻ Lý Dĩnh hiện tại thì em ấy sẽ có phản ứng thế nào?”

“Chả trách sao vừa nãy cứ thấy chị chơi đùa điện thoại di động, thì ra là đứng chụp trộm đây!” Phó Hủy Thư cười to hai tiếng: “Tiểu Mộc và Lý Dĩnh là đối thủ một mất một còn, nhưng Tiểu Mộc miệng độc lại mềm lòng, nếu cậu ấy thấy được dáng dấp Lý Dĩnh thế kia, nhất định thiếu không được cười trên nỗi đau người khác, sau đó cũng nhịn không được than ngắn thở dài.”

Đúng y như Phó Hủy Thư đã nói, khi Thích Tiểu Mộc nhìn tấm ảnh chụp Lý Dĩnh trên điện thoại di động của Sử Thi, đầu tiên lập tức mở miệng mắng “Đáng đời!”, ngay sau đó thì một bên xỉa xói một bên cảm thán: “Lý Dĩnh giờ phải nặng hơn 70kg ấy chứ nhỉ? Con nhỏ này béo ghê gớm, nhìn sơ qua cứ tưởng là đang mang thai mấy tháng rồi ấy? Dáng vẻ nam tính cao ráo anh tuấn tiêu sái của năm đó đã đi chỗ nào rồi? Vào lúc này con nhỏ này không còn vốn liếng giương nanh múa vuốt, không có cách nào đi khắp nơi gây tai họa cho con gái nhà lành nữa nhỡ? Đáng! Sống trên đời sắp ba mươi năm, đang từ hãnh diện đóng vai cao – giàu – soái đột nhiên rơi xuống vai thấp – nghèo – xấu, đúng là bi kịch của một diễn viên, tính giáo dục quá có ý nghĩa! Đúng thật là eo quấn bạc triệu cũng không bằng một kỹ năng thành thạo trên người, tự mình trên tay có bản lĩnh, cả đời không lo khó kiếm tiền. Theo tớ thấy á hở, ai hay phá sản thì cứ phá sản đi, tớ chỉ bằng đôi tay này có thể tự lo liệu cho cuộc sống, nhiều oai phong nha! Hầy, đừng khinh thiếu niên nghèo, chớ ao ước thiếu niên giàu, gió mưa thay nhau chuyển, tiền là đồ khốn nạn. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, lời nói của ông cha ta truyền lại chính là chân lý cấm có sai! Chính là quyền uy! Chính là chỉ có thể bị mô phỏng theo, rất khó bị vượt qua! Chính là…”

“Cậu nói xong chưa?” Phó Hủy Thư đánh gãy lời Thích Tiểu Mộc: “Đừng có càng nói càng lảm nhảm không ý nghĩa gì! Nói cho cậu nghe một chuyện chính sự này, tớ và Sử Thi sẽ phải trực đêm buổi tối ngày mai, cậu và Thường Nga khi nào hết hết bận chuyện trong cửa hàng thì đem bữa ăn khuya tới cho hai đứa tớ đó, mà đừng chọn mấy món dầu mỡ, phải nấu món dễ tiêu thanh đạm, có nghe hay không?”

Thích Tiểu Mộc bĩu môi: “Kiếm tiền không bao nhiêu mà yêu cầu cũng nhiều quá cơ! Đó là chưa kể cậu chưa bao giờ đem bữa ăn khuya tới cho tớ bao giờ!”

“Kiếm tiền ít thì làm sao? Cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng!” Phó Hủy Thư lấy ra móng vuốt: “Lần sau mà còn nói tớ kiếm tiền ít, tớ sẽ giết cậu ngay đó!”

Thích Tiểu Mộc không có gì lo sợ, rất ra dáng của con cún không thể nói lý: “Dù cậu có giết chết tớ cũng không thể nào chối bỏ sự thật là bản thân cậu không thể kiếm tiền nhiều bằng tớ, đây là hiện thực! Hiện thực có hiểu hay không? Cậu là người trời sinh không thích tìm kiếm sự thật từ sự thật, thật đáng ghét.”

Phó Hủy Thư vươn ra ngón tay lắc lư trước mắt Thích Tiểu Mộc: “Con nhỏ ngốc! Đêm nay cậu đừng mơ đến chuyện leo lên giường ngủ chung với tớ!”

“Tớ không chịu! Người kiếm tiền nhiều trong cái nhà này lại không cho lên giường ngủ ư? Còn có lẽ trời nữa không?”

“Lẽ trời? Tớ cho cậu biết thứ gì gọi là lẽ trời nhé!” Phó Hủy Thư một quyền đập thẳng đến lỗ mũi Thích Tiểu Mộc: “Cảm thụ đã tới chưa? Nắm đấm chính là lẽ trời!”

.

Buổi tối ngày hôm sau, sau khi Thích Tiểu Mộc và Thường Nga đóng cửa tiệm, liền mỗi người cầm một hộp cơm chạy đến bệnh viện.

Thích Tiểu Mộc đặt cơm hộp xuống bàn, để Phó Hủy Thư cùng Sử Thi chuyên tâm ăn cơm, còn bản thân tự cong lên cái mông nằm sấp trên cửa sổ vươn người ra bên ngoài nhìn mấy cô y tá trẻ tuổi đang đi qua lại bên ngoài, vừa nhìn vừa nói: “Tiên Tử, cậu có phát hiện ra một vấn đề không? Giống như toàn thể mấy nữ y tá trong bệnh viện đều nhìn xinh đẹp hơn so với nữ bác sĩ nhỡ?”

“Tui sớm phát hiện ra chuyện này rồi.” Thường Nga cũng cong lên cái mông nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài: “Đơn cử như đánh giá ở bệnh viện này đi, nữ bác sĩ có bộ dạng xuất chúng không có mấy người, thế nhưng mấy nữ y tá kia thì một so với một còn diễm lệ hơn, vẫn là y tá nhìn đẹp mắt ah, đúng hơm?”

Nghe vậy, gương mặt của Phó Hủy Thư và Sử Thi lập tức đồng thời tái xanh một nửa, hai người đều không hé răng, cúi đầu ăn cơm.

Thích Tiểu Mộc cùng Thường Nga đều cong lên cái mông nhướn người ra bên ngoài liếc nhìn mấy nữ y tá diễm lệ, không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Hủy Thư và Sử Thi, nên cả hai đều tràn đầy sinh lực bàn tán chít chít ụt ụt.

Thích Tiểu Mộc thì thầm: “Bác sĩ y tá đều đi làm trong cùng một bệnh viện, lẽ ra nên là người một nhà, vì sao tớ lại cứ cảm thấy bọn họ là người của hai thế giới nhỉ? Bác sĩ thì chơi trong nhóm bác sĩ, y tá thì chơi trong nhóm y tá, ngoại trừ những kẻ lưu manh thích trêu chọc người, thì tớ còn không gặp qua bác sĩ chơi cùng y tá nha!”

“Ôi trời! Làm thầy thuốc giả thanh cao thôi!” Thường Nga rất hăng hái nói: “Những người hay mặc áo blouse trắng, đặc biệt là mấy người được mặc áo blouse trắng bên trong bệnh viện lớn, động một chút là tự xem mình cao thượng như thượng đế vậy á, động một chút là cảm thấy bản thân hơn người khác một bậc, động một chút là phân phó y tá làm cái này làm cái kia, sai bảo con người ta như kiểu phải dài ra ba đầu sáu tay mới hoàn thành hết mọi việc. Nếu như tui là y tá, tui cũng không muốn chơi cùng loại quái vật này đâu.”

“Đúng! Đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa, tròng mắt cứ như mọc trên đỉnh đầu ấy, dù y tá có gọi khản cả cổ thì e rằng cũng không biết.” Thích Tiểu Mộc vươn ra một chút đầu lưỡi liếm liếm bờ môi: “Vẫn chỉ có y tá mới nhiệt tình thân thiện thôi, bề ngoài xinh đẹp không nói, đối với bệnh nhân cũng khá tốt, đối với thân nhân của người bệnh tương đối hòa ái hiền hòa, chứ không giống như mấy người mặc áo blouse trắng, miệng chỉ biết nói tám chữ ―― Thấy bệnh nhân liền nói ‘Tôi sẽ tận lực!’, cầm dao phẫu thuật cắt nát con người ta ra rồi, lại đi ra nhìn thân nhân người bệnh báo tang ‘Tôi đã tận lực!’ Hầy!”

“Đúng!” Thường Nga mặt mày hớn hở tỏ vẻ vô cùng tán thành: “Hai câu trả lời ‘Tôi sẽ tận lực!’‘Tôi đã tận lực!’ đúng là tám chữ mà bác sĩ ngoại khoa đều phải bắt buộc học trên lớp và thực hành ở bệnh viện mỗi ngày! Thứ đại rác rưởi!”

Đến đây, gương mặt Phó Hủy Thư cùng Sử Thi chính thức xanh hoàn toàn thành vỏ dưa hấu.

.


>> Hiền thê lương phụ – chap 105

.

Leave a comment